top of page
Writer's pictureThư Phạm (Helen)

Một người bình thường kể những câu chuyện nhỏ

Updated: Nov 12, 2022

Từ khi còn nhỏ mình đã thích nghe kể chuyện. Hồi mình học tiểu học, mình rất hào hứng mỗi khi được về chơi với ông ngoại vì ông là một kho tàn tri thức, biết tiếng Pháp, thông thạo rất nhiều câu chuyện về lịch sử Việt Nam, Trung Quốc. Cứ mỗi lần mình về chơi với ông ngoại, là sẽ bắt ông kể hết chuyện này tới chuyện kia, riết rồi mình muốn thuộc hết các câu chuyện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa (mà lớn lên cái quên hết trơn, chỉ còn nhớ mỗi anh nhân vật cưỡi ngựa trắng tên Triệu Tử Long).


Rồi mình cũng đi thi mấy cuộc thi kể chuyện dành cho mấy bé thiếu nhi hồi mình học mẫu giáo. Đợt đó mình kể chuyện “Ba Cô Gái” ở dưới huyện, cũng đoạt được giải thưởng. Ba mẹ mình đã rất vui rồi đi khoe với cả xóm. Lớn lên xíu thì mình chuyển qua kể phim, cứ coi bộ nào là thuộc bộ đó. Thế là mỗi khi có khách lại nhà, mẹ lại kêu mình ra tiếp khách bằng cách trổ tài đọc tên các nhân vật trong phim và ngồi bàn về mấy bộ phim Trung Quốc đang hot nhất thời đó như Tiểu Lý Phi Đao hay Hoàng Châu Cách Cách. Tính ra ngày xưa người miền Tây toàn xem phim Tàu.


Cơ bản là mình đã có máu thích kể chuyện từ nhỏ, nhưng mình chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ kể được mấy chuyện trải nghiệm của mình cả vì nói thẳng ra là không có gì quá đặc biệt để kể. Mình sống một lộ trình bình thường, học hết cấp ba, đi học đại học, rồi đi làm được vài năm. Ở Việt Nam chắc có mấy chục triệu người như vậy, mình có gì khác biệt đâu. Thật ra, ở cái tuổi của mình, nếu nói không biết chuyện gì cũng không đúng mà nói biết nhiều biết sâu thì chắc chắn là không. Nên thôi, khi nào có gì hay thiệt hay rồi kể, mình tập trung học toán lý hóa để thi kinh tế, lo chuyện số má, tăng tăng giảm giảm, kiếm tiền.


Rồi một ngày nọ, sau những tháng ngày làm Ecommerce mà không đạt target, thế giới u buồn, mình quởn quởn lấy laptop ra viết một bài đầu tiên tên là “Đi làm kiếm tiền để làm gì?”. Bây giờ mình không dám đọc lại bài đó luôn, tại nó cứ trẩu trẩu mắc cỡ lắm. Mà viết xong bài đó mình nhẹ người ra hẳn. Kiểu như được giải phóng suy nghĩ và tự hiểu thôi bớt than lại nha Thư, quay lại tìm cách giải quyết công việc đàng hoàng để còn kiếm tiền mà sống. Cuộc đời đi làm sẽ có lúc up lúc down là chuyện bình thường.


Từ cái bài viết đầu tiên đó, ngày nào mình cũng viết về mấy chuyện mình quan sát được trong cuộc sống của mình, về công việc của mình, rồi mình bắt đầu làm gan share lên Facebook, và mình đã rất bất ngờ vì có mấy câu chuyện nó đơn giản dữ lắm luôn như chuyện “Đi lên Sài Gòn học đại học”, “Nhật ký một ngày bán ế”,…vậy mà có rất nhiều người bạn của mình vào tương tác, chia sẻ và đồng cảm. Có nhiều bạn, anh chị đã nhắn tin cảm ơn mình vì đã truyền cho họ những nguồn năng lượng tích cực từ những câu chuyện rất nhỏ nhỏ và đời thường như thế. Mình đã rất vui và hạnh phúc.


Đó là khoảnh khắc mình nhận ra, mình không cần phải là một nhân vật thật lớn lao, thật khác biệt, mình chỉ cần là một người bình thường, kể những câu chuyện rất đời thường, chỉ cần là chân thật thì từ trái tim sẽ chạm đến trái tim.


Mình hi vọng qua lăng kính của mình, mình sẽ tiếp tục được kể cho bạn nghe những câu chuyện nhỏ nhỏ trôi qua bên đời mà khiến bạn thấy vui, thấy chính bản thân mình trong đó, thấy đồng cảm và hạnh phúc vì những điều đôi khi chỉ thật giản đơn. Mình cũng mong sẽ đọc được những câu chuyện của bạn, những người hay trò truyện với mình qua chiếc blog này, vì mình tin, chúng ta - những con người bình thường nhưng vẫn luôn chất chứa nhiều câu chuyện tưởng rằng là đơn giản, nhưng nó thật sự có ý nghĩa, ở đâu đó, với ít nhất một người nào đó, muốn lắng nghe chúng ta. Có phải không?

Comments


bottom of page